Tôi có đáng bị gọi là ngoại tình khi chưa vượt giới hạn, chỉ nhắn tin yêu đương?
Tôi và người đàn ông đó không hề đi quá giới hạn, chỉ nhắn tin mỗi tối, nhưng chồng tôi vẫn coi đó là ngoại tình và không tha thứ, dù anh quanh năm đi xa.
Tôi và người đàn ông đó không hề đi quá giới hạn, chỉ nhắn tin mỗi tối, nhưng chồng tôi vẫn coi đó là ngoại tình và không tha thứ, dù anh quanh năm đi xa.
Mỗi lần phải đi xem mắt cô gái nào đó theo sự sắp xếp của gia đình, tôi lại muốn nổ tung, hét lên cho cả nhà biết sự thật mình không phải "trai thẳng".
Chồng tôi luôn tỏ ra hào phóng với bạn bè, đi nhậu tốn tiền triệu vẫn tranh trả bằng được, nhưng với vợ con thì tiếc từng đồng, tôi mua cái váy cũng kêu hoang phí.
Tôi từng rất thích thú và hãnh diện mỗi lần chồng chuyển khoản thay cho quà 20/10, nhưng nay tôi vô cảm với tiếng "ting ting", chỉ thèm bữa tối lãng mạn bên anh.
Cả người tình trẻ và tôi đều có con riêng, 4 năm nay yêu đương vui vẻ và không có ý định kết hôn, nhưng giờ đây anh lại tha thiết muốn tôi sinh cho anh một em bé.
Tôi bỏ người vợ lôi thôi, hay than vãn để cưới người tình xinh đẹp, đáng yêu, ai ngờ sau khi sinh con, cô ấy còn nhếch nhác hơn cả vợ cũ, lại còn cáu có, lắm mồm.
Vợ tôi có thu nhập 50 triệu đồng/tháng trong khi tôi chỉ tầm 10 triệu; cô ấy quy định "cưa đôi" phí sinh hoạt, mỗi người đóng 8 triệu đồng/tháng vào quỹ chung.
Chị em trên mạng bảo chồng tôi đã "tệ hết thuốc chữa", phải "chạy ngay khi còn kịp"; nhưng chẳng bao lâu sau khi ly hôn, tôi đã hối hận nhận ra mình quá ngu ngốc.
Gặp lại người yêu đầu trong buổi họp lớp, tình yêu cuồng nhiệt thời thanh xuân bị đánh thức, tôi bỏ vợ con để lấy cô ấy, không ngờ bị "vắt" đến cạn tiền rồi vứt bỏ.
Tôi ôm mộng đường đường chính chính sống với người mình yêu nên quyết định bỏ chồng, không ngờ người tình khuyên tôi chỉ nên coi mối quan hệ này là "quen cho vui".
Nhà chỉ có 2 vợ chồng với đứa trẻ, vợ tôi không đi làm, vậy mà mới chăm con 2 tháng đã nằng nặc đòi thuê giúp việc, nhà nhiều lúc quên lau, quần áo giặt quên phơi.
Cứ ăn tối xong là mẹ chồng thảnh thơi gọi facetime cho mẹ tôi, lấy cớ cho bà ngoại nói chuyện với cháu để kể tội con dâu, khiến mẹ tôi buồn lòng, còn tôi rất ức chế.
Bao nhiêu cái tốt đẹp của bố tôi, chỉ người dưng được hưởng, còn mẹ và chị em tôi phải chịu đựng mặt xấu xí; ông tử tế với cả thiên hạ nhưng khắc nghiệt với vợ con.
Tôi từng thề "có chết cũng phải ở riêng" nhưng rồi không chịu nổi giá nhà thuê và chi phí sinh hoạt tăng cao vút, đành "cắn răng" bế con về ở chung với mẹ chồng.
Sống với nhau 7 năm, tôi chưa bao giờ thấy vợ chi một đồng tiền lương mà chỉ tìm cách bòn rút tiền mồ hôi nước mắt của chồng cho nhà ngoại.
Người già ốm đau rất mong con cái tự tay chăm sóc, vậy mà vợ tôi mới chăm mẹ chồng được một tuần đã vội vã tìm giúp việc để trút gánh nặng cho người ta.
Đám cưới bị hoãn từ 2 năm trước, đến nay nhà trai cứ lờ đi nhưng vẫn giục tôi sinh con; khi tôi nói chưa cưới xin thì chưa chửa đẻ, chồng nổi giận bảo tôi vẽ chuyện.
Cưới nhau hơn 10 năm, đến nay tôi thấy hết chịu nổi ông chồng 42 tuổi không chịu lớn, hơi một tí là dỗi bỏ cơm, chạy về nhà mẹ mách tội vợ, khiến bà trách mắng tôi.
Tôi tìm trăm phương ngàn kế để anh bỏ vợ, nhưng khi được cầu hôn thì lại bất an, trì hoãn, sợ nhất là viễn cảnh làm mẹ kế cô con gái tuổi teen bướng bỉnh của anh.
Tôi gào khóc, hỏi mình đã làm gì sai mà chịu sự phản bội, mà tình địch lại là nữ lao công nhiều tuổi, nhưng chồng tôi không hề tỏ ra hối lỗi, thậm chí muốn ly dị.
Tôi biết mình không được phép nhưng vẫn ngày càng chìm sâu vào cuộc tình tội lỗi này; mỗi lần nhìn vào mắt tình nhân, tôi không thể không nghĩ về nữ khách hàng ấy.
Chồng làm sếp, chất lượng hôn nhân sa sút thê thảm, nhưng hễ đề cập là tôi bị anh xem như một người đàn bà lòng tham không đáy, sướng mấy cũng không chịu hài lòng.
Sát ngày cưới, vị hôn phu đề nghị bán căn hộ bố mẹ tôi cho để trả nợ giúp bố mẹ anh, nếu không cả gia đình anh chẳng còn bụng dạ nào lo chuyện tổ chức hôn lễ.
Mẹ chồng bất lực trước đứa con trai nghiện game và cờ bạc, xúi con dâu ly dị, hứa sang tên sổ đỏ cho cô; vì ân tình này mà nàng dâu do dự không thể quyết được.
Vợ tôi nhét quần áo vào túi du lịch để vào bệnh viện chăm sếp, nói đó là việc của trợ lý vì vợ con sếp ở xa; trong khi đó, con tôi đang kỳ cai sữa, rất quấy khóc.
Mỗi tháng chúng tôi thu hơn 200 triệu từ phóng khám riêng, tôi muốn làm thêm vài năm để hỗ trợ con cái trong tương lai nhưng chồng quyết đóng cửa để nghỉ hưu sớm.
Mẹ vợ khinh tôi nghèo, sau khi bố vợ mất lại hứa sang tên căn nhà 10 tỷ đồng để dụ về ở cùng, nhưng tôi từ chối.
Chồng tôi cặp với hết người này đến người khác nhưng cứ được một thời gian là bị bồ "đá"; mỗi lần bị "đá", anh ấy lại tỏ vẻ hối lỗi, xin vợ tha thứ.
Đám cưới tôi mà mẹ quyết mọi thứ, không cho ai tham gia góp ý câu nào, kết quả là cả họ muối mặt khi không khách mời nào đến dự tiệc cưới.
Mẹ chồng nói chúng tôi có trách nhiệm lo trả một nửa trong số nợ cá độ bóng đá 2 tỷ đồng của em chồng; tôi bàn chỉ góp 50 triệu thì chồng dỗi, nói vợ ích kỷ.